Friday, May 7, 2010

TÔI CÓ MỘT TÌNH BẠN VỚI NGƯỜI NAM Á MÀ TÔI TỰ HÀO ! FRIENDSHIP FOREVER




Cuộc đời của mỗi người là một hành trình dài bất tận không thể tự đo lường được ! Mình có thể đến thế giới rộng lớn này hôm nay rồi lại rời xa nó vào ngày mai …… đâu ai biết được !!!!không ai có thể tự chọn cho mình một nơi để được sinh ra nhưng bất kỳ ai cũng có thể chọn cho mình một cách sống ,một cách để đi vào cuộc gian nan của đời người mà không hề hối tiếc .cần lắm chứ một thứ tình :” tình bạn “
một người có thể

+ Hiểu bạn
+ Chia sẽ với bạn
+ Quan tâm cho bạn
+ Tôn trọng bạn

Một người bạn đúng nghĩa , có ai tự hào nói rằng mình có được hạnh phúc khi không cần bạn bè , bất kỳ ai cũng cần thứ tình cảm ấy chút hương vị cho cuộc sống ,chút hương thơm cho đời . Tình bạn là thứ tình cảm thiêng liêng do bạn tự chọn cho đời Mình , đúng thế không ??? Và Tôi cũng có một tình bạn như thế ……..

Internet đã là một phương tiện truyền thông có từ rất lâu và không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày , vậy mà Tôi một người có thể gọi là” hành khất về kiến thức và công nghệ “Tôi tư cho mình cái quyền “ nghèo “ và Tôi đỗ lỗi là tại Tôi nghèo vật chất nên Tôi nghèo luôn kiến thức !!! và còn bao nhiêu người tự cho mình cái quyền không phấn đấu , cái quyền buông xuôi cho số phận “ tại tôi sinh ra mang kiếp con nhà nghèo “ nên cho nó nghèo luôn ….vậy đấy !

Nhà Tôi nghèo nên Tôi phải vừa đi học vừa đi làm , sau khi ra trường lại tiếp tục mưu sinh , làm ca sáng thì chiều đi học , làm ca chiều thì sáng đi học Tôi chẳng biết gì về internet , Tôi mù toàn phần về khoảng này , Tôi có người bạn học , định cư ở Mỹ nên hắn tạo cho Tôi một cái nick yahoo để tiện liên lạc , internet đối với Tôi đơn giản là nhận mail , gửi mail …hết .nhưng Tôi chẳng dùng khi nào cần thì bạn Tôi gọi cho Tôi thôi . Nhưng trong cuộc sống chuyện gì đến cũng phải đến ….

Hôm đó trời nắng , nắng tháng tám , nắng mùa thu nhè nhẹ , Tôi không đi làm , Có đứa bạn đến nhà chơi rũ Tôi :
- Ê lên mạng không ?
- Để làm gì ? Tôi hỏi
- Để kết bạn , để trao dồi kiến thức để đọc báo và còn 1001 lý do để lên mạng , sao mầy giống nhà quê dzậy !!!
- Ừ thì đi !
Tôi theo nhỏ ra internet gọi là lên mạng , đó là lần đầu tiên trong đời Tôi “lên mạng “ Tôi cũng chẳng nhớ được password mail là gì nên bạn Tôi tạo cho Tôi một địa chỉ khác , sau một hồi loay hoay cuối cùng Tôi cũng online được .
- Giờ sao đây nhỏ ? Tôi hỏi
- Thì vào room nào đó chat cho vui , vào tìm người nước ngoài nào đó
- À là nói chuyện đó phải không ?
- Ừ ! bà già
Nhỏ đang bận tám mà bị Tôi làm phiền nên hơi cáu
Tôi bắt đầu run vì lần đầu tiên Tôi lên mạng , Tôi sợ , Tôi lo , biết nói gì bây giờ ??? Ngày xưa Tôi học tiếng Anh vì một lý do đơn giản Tôi muốn hiểu và hát được những bài hát tiếng Anh mà Tôi yêu thích dạo ấy như : Hello , I swear , yesterday once more ….. nhưng yêu cầu của con ngưởi thì được cái này thì muốn cái khác nên khi đạt được mục tiêu 1 rồi Tôi lại muốn mục tiêu 2 , Tôi miệt mài lếch hết nơi này đền nơi khác để học Tiếng Anh ….Sau 10 năm mệt mỏi Tiếng Anh của Tôi cover nổi 15 phút đàm thoại !!!!! thế có buồn không chứ . Tôi tìm ra một lý do để online , cải thiện tiếng Anh !
Tôi biết Tiếng Anh mình tệ nên Tôi chọn Room Hongkong dù sao Tôi cũng hay xem phim HK Tôi nghĩ mình biết nhiều về con người và đất nước của họ nên sẽ đỡ bở ngỡ hơn … Tôi chọn một cái nick con gái cho bớt căng thẳng , Tim Tôi bắt đầu đập
- Hi , How are you ? Chào bạn bạn khỏe không ? Tôi hỏi
- Who are you ? Bạn là ai ??
Tôi hơi bất ngờ và shock với cách hỏi đó , lẽ ra phải nói là I ‘m fine and you chứ !
- Just a new friend !Chỉ là một người bạn mới ! Tôi trả lời
Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện online và Tôi cũng không ngờ chính người mà Tôi gặp đầu tiên kia sau này lại trở thành người bạn thân nhất của Tôi , Sau này khi quen nhau lâu bạn Tôi nói Hắn chưa bao giờ gặp bất kỳ người nào có cách trả lời giống như Tôi “ just a new friend “ ….
- Bạn từ đâu tới ?
- Việt Nam ? còn bạn ?
- Pakistan !
Trời !!!!!! Tôi nghe qua như sét đánh ngang tay , Pakistan có phải cái xứ sở mà suốt ngày chỉ có bom rơi đạn lạc đó sao ??? chẳng phải Pakistan là đất nước khủng bố đó sao ???? Dạo ấy Tôi chẳng phân biệt được đâu là Pakistan và đâu là Afganistan chỉ biết là nơi ấy chẳng có gì tốt đẹp chỉ toàn là bom đạn và chiến tranh ….
- Pakistan là nơi chỉ toàn bom đạn và khủng bố phải không ?
Buổi nói chuyện của chúng Tôi bắt đầu như thế đấy !

Và cứ như thế mỗi tuần Tôi và bạn Tôi nói chuyện 3 ngày và cứ đến hẹn lại lên , không bao giờ lỡ . sau nhiều năm trôi qua tình bạn của chúng Tôi càng bền chặt vốn kiến thức của Tôi về mọi lĩnh vực cũng tăng theo thời gian giống như Tôi học đại học từ xa vậy !

Tôi là người Việt Nam và Tôi chưa bao giờ cảm thấy thật sự yêu quê hương mình như khi Tôi nói chuyện với người bạn này , Tôi như một đại sứ thiện chí của Việt Nam Tôi nói cho bạn Tôi nghe về hang dừa về cây tre việt về con người về đất nước văn hoá Việt đồng thời bạn Tôi cũng kể Tôi nghe về đất nước con người Pakistan , một đất nước xinh đẹp không chỉ có bom đạn và khủng bố như Tôi và mọi người từng nghĩ .
Nhờ có bạn Tôi mà Tôi biết về internet ,Nhờ có bạn Tôi mà Tôi biết về các Tôn giáo ,Tôi biết nhiều về đạo hồi , Ấn độ giáo , Tôi biết nhiều về các quốc gia Nam Á ,và rất nhiều kiến thức Tôi được Bạn dung nạp từng ngày ,Và cũng nhờ Bạn Tôi nên Tôi mới nhận ra rằng Tôi là người Việt Nam Tôi yêu quê hương mình biết bao có nhiều cách để làm cho quê hương mình trước đây Tôi nghĩ "xây dựng quê hương " là những công việc thật sự to tát nhưng giờ nghĩ lại thật ra quảng bá hình ảnh việt nam con người đất nước mình với bè bạn năm châu cũng là một đóng góp cho quê hương rồi , xây dựng một hình ảnh viêt nạm đẹp trong mắt bè bạn là cách đơn giản nhất ......và còn nhiều điều rất đáng tự hào mà chỉ đến trước ngày Tôi quen Bạn ,Tôi chưa hề biết đến .Cám ơn người sáng lập ra internet , nhờ có internet mà tôi có được người bạn tốt từ phương xa và dạy tôi nhiều thứ để Tôi có thể tự hào rằng mình không còn là người nghèo kiến thức công nghệ và địa lý nữa , Người đã giúp Tôi có ý tưởng để sống có ý nghĩa hơn hoài bão hơn và quan trọng hơn hết là Sống có trách nhiệm với bản thân mình .

Tình bạn của bọn Tôi cứ lớn dần và bền chặt theo thời gian mới đó mà bọn Tôi đã mừng ngày friendship lần thứ 5 rồi đấy!

Tôi rất tự hào và hạnh phúc vì mình may mắn có được một người bạn tốt có thể và hướng dẫn và cùng mình làm người đồng hành trên con đường đời đầy gian nan .
“ Thói quen hình thành nên tính cách , tính cách quyết định số phận “ Tôi có thói quen chờ đợi mà không hành động nhanh , Tôi có thói quen dò xét , suy nghĩ không dứt khoát nên Tôi đã bỏ lỡ hơn 20 năm phát triển bản than , Nếu Tôi nhanh hơn năng động hơn biết đâu đời Tôi đã rất khác “ LỐI ĐI NGAY DƯỚI CHÂN MÌNH “đừng quên bạn nhé và đừng chần chừ ! các con đường và các lối đi là do bạn chọn !

Sunday, May 2, 2010

MÀU TÍM HOA SIM - HỮU LOAN



Nàng có ba người anh đi bộ đội


Những em nàng


Có em chưa biết nói


Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quânxa gia đình


Yêu nàng như tình yêu em gái


Ngày hợp hônnàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhânđôi giày đinhbết bùn đất hành quân


Nàng cười xinh xinhbên anh chồng độc đáo


Tôi ở đơn vị về


Cưới nhau xong là đi


Từ chiến khu xa


Nhớ về ái ngại


Lấy chồng thời chiến binh


Mấy người đi trở lại


Nhỡ khi mình không về thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê
Nhưng không chếtngười trai khói lửa


Mà chết người gái nhỏ hậu phương


Tôi về không gặp nàng


Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối


Chiếc bình hoa ngày cưới thành bình hương tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanhngắn chưa đầy búi


Em ơi giây phút cuối không được nghe nhau nói không được trông nhau một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím áo nàng màu tím hoa sim


Ngày xưa một mình đèn khuyabóng nhỏ


Nàng vá cho chồng tấm áongày xưa...
Một chiều rừng mưa


Ba người anh trên chiến trường đông bắc


Được tin em gái mất trước tin em lấy chồng


Gió sớm thu về rờn rợn nước sông


Đứa em nhỏ lớn lên


Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị


Khi gió sớm thu về cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân Qua những đồi hoa sim


Những đồi hoa sim những đồi hoa sim dài trong chiều không hết


Màu tím hoa sim tím chiều hoang biền biệt


Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa


Áo anh sứt chỉ đường tà


Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu


Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau


Chiều hoang tím có chiều hoang biết


Chiều hoang tím tím thêm màu da diết


Nhìn áo rách vai


Tôi hát trong màu hoa


Áo anh sứt chỉ đường tà


Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...


Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm


Tím tình ơi lệ ứa Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành


Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn


Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím


Tôi ví vọng về đâu


Tôi với vọng về đâu


Áo anh nát chỉ dù lâu...


HOA TÍM NGÀY XƯA - CAO VŨ HUY MIÊN







Con đường em về ban trưa.




Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ.




Tuổi em vừa tròn mười bảy.




Tóc em vừa chấm ngang vai.




Con đường em về mưa bay.




Ta đứng trông theo bao ngày.




Từ bao giờ lòng cứ ngỡ.




Yêu người mà nào có hay.




Con đường em về thơm hương .




Tiếng dương cầm đâu lặng lẽ.




Đưa ta về phía cuối đường.




Con đường em về năm xưa ,




Có biết hay chăng bây giờ.




Hoa tím thôi không chờ nữa .




Chỉ còn ta đứng dưới mưa

HAI SẮC HOA TIGÔN - TTKH




Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn


Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,


Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,


Tôi chờ người đến với yêu đương.


Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng


Dải đường xa vút bóng chiều phong,


Và phương trời thẳm mờ sương cát,


Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.


Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,


Thở dài trong lúc thấy tôi vui,


Bảo rằng : "Hoa, dáng như tim vỡ,


Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"


Thuở đó nào tôi đã hiểu gì


Cánh hoa tan tác của sinh ly,


Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng


Là chút lòng trong chẳng biến suy".


Đâu biết lần đi một lỡ làng,


Dưới trời đau khổ chết yêu đương.


Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,


Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...


Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,


Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?


Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ... Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.


Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,


Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,


Mà từng thu chêt, từng thu chết,


Vẫn giấu trong tim bóng "một người".


Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết


Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa


Như hồng tựa trái tim tan vỡ.


Và đỏ như màu máu thắm pha !


Tôi nhớ lời người đã bảo tôi


Một mùa thu trước rất xa xôi..


Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,


Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !


Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,


Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu


Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,


Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.


Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,


Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?


Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ


Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?

Saturday, May 1, 2010

YÊU - XUÂN DIỆU



Yêu là chết trong lòng một ít


Vì mấy khi yêu mà đã được yêu.


Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;


Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.

Tưởng trǎng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,


Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!


- Yêu, là chết trong lòng một ít.


Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt


Những người si theo dõi dấu chân yêu.


Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.


Và tình ái là sợi dây vấn vít


Yêu, là chết ở trong lòng một ít

NHỮNG BÓNG NGƯỜI TRÊN SÂN GA



Những cuộc chia lìa khởi từ đây
Cây đàn sum họp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày.
Có lần tôi thấy hai cô bé
Sát má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bóng
- “Đường về nhà chị chắc xa xôi?”
Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu...
…Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly.
Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt tìm đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này?

MY FAV POET - ĐỢI ANH VỀ



Đợi anh vềdo nhà thơ Konstantin Simonov viết, là một trong những bài thơ nổi tiếng của Nga trong giai đoạn chiến tranh thế giới thứ hai. Bài thơ được sáng tác vào năm 1941 sau khi anh tạm biệt người vợ Valentina Serova để lên đường thực hiện nghĩa vụ chiến đấu nơi tiền tuyến.
Tác phẩm đã được nhà thơ Tố Hữu dịch từ tiếng Pháp sang tiếng Việt vào khoảng năm 1949 - 1950 và đã được phổ nhạc.
Bản dịch của Tố Hữu:
Em ơi đợi anh về
Đợi anh hoài em nhé
Mưa có rơi dầm dề
Ngày có buồn lê thê
Em ơi em cứ đợi.
Dù tuyết rơi gió thổi
Dù nắng cháy em ơi
Bạn cũ có quên rồi
Đợi anh về em nhé!
Tin anh dù vắng vẻ
Lòng ai dù tái tê
Chẳng mong chi ngày về
Thì em ơi cứ đợi!
Em ơi em cứ đợi
Dù ai thương nhớ ai
Chẳng mong có ngày mai
Dù mẹ già con dại
Hết mong anh trở lại
Dù bạn viếng hồn anh
Yên nghỉ nấm mồ xanh
Nâng chén tình dốc cạn
Thì em ơi mặc bạn
Đợi anh hoài em nghe
Tin rằng anh sắp về!
Đợi anh anh lại về.
Trông chết cười ngạo nghễ.
Ai ngày xưa rơi lệ
Hẳn cho sự tình cờ
Nào có biết bao giờ
Bởi vì em ước vọng
Bời vì em trông ngóng
Tan giặc bước đường quê
Anh của em lại về.
Vì sao anh chẳng chết?
Nào bao giờ ai biết
Có gì đâu em ơi
Chỉ vì không ai người.
Biết như em chờ đợi.