Sunday, May 2, 2010

MÀU TÍM HOA SIM - HỮU LOAN



Nàng có ba người anh đi bộ đội


Những em nàng


Có em chưa biết nói


Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quânxa gia đình


Yêu nàng như tình yêu em gái


Ngày hợp hônnàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhânđôi giày đinhbết bùn đất hành quân


Nàng cười xinh xinhbên anh chồng độc đáo


Tôi ở đơn vị về


Cưới nhau xong là đi


Từ chiến khu xa


Nhớ về ái ngại


Lấy chồng thời chiến binh


Mấy người đi trở lại


Nhỡ khi mình không về thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê
Nhưng không chếtngười trai khói lửa


Mà chết người gái nhỏ hậu phương


Tôi về không gặp nàng


Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối


Chiếc bình hoa ngày cưới thành bình hương tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanhngắn chưa đầy búi


Em ơi giây phút cuối không được nghe nhau nói không được trông nhau một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím áo nàng màu tím hoa sim


Ngày xưa một mình đèn khuyabóng nhỏ


Nàng vá cho chồng tấm áongày xưa...
Một chiều rừng mưa


Ba người anh trên chiến trường đông bắc


Được tin em gái mất trước tin em lấy chồng


Gió sớm thu về rờn rợn nước sông


Đứa em nhỏ lớn lên


Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị


Khi gió sớm thu về cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân Qua những đồi hoa sim


Những đồi hoa sim những đồi hoa sim dài trong chiều không hết


Màu tím hoa sim tím chiều hoang biền biệt


Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa


Áo anh sứt chỉ đường tà


Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu


Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau


Chiều hoang tím có chiều hoang biết


Chiều hoang tím tím thêm màu da diết


Nhìn áo rách vai


Tôi hát trong màu hoa


Áo anh sứt chỉ đường tà


Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...


Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm


Tím tình ơi lệ ứa Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành


Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn


Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím


Tôi ví vọng về đâu


Tôi với vọng về đâu


Áo anh nát chỉ dù lâu...


HOA TÍM NGÀY XƯA - CAO VŨ HUY MIÊN







Con đường em về ban trưa.




Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ.




Tuổi em vừa tròn mười bảy.




Tóc em vừa chấm ngang vai.




Con đường em về mưa bay.




Ta đứng trông theo bao ngày.




Từ bao giờ lòng cứ ngỡ.




Yêu người mà nào có hay.




Con đường em về thơm hương .




Tiếng dương cầm đâu lặng lẽ.




Đưa ta về phía cuối đường.




Con đường em về năm xưa ,




Có biết hay chăng bây giờ.




Hoa tím thôi không chờ nữa .




Chỉ còn ta đứng dưới mưa

HAI SẮC HOA TIGÔN - TTKH




Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn


Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,


Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,


Tôi chờ người đến với yêu đương.


Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng


Dải đường xa vút bóng chiều phong,


Và phương trời thẳm mờ sương cát,


Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.


Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,


Thở dài trong lúc thấy tôi vui,


Bảo rằng : "Hoa, dáng như tim vỡ,


Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"


Thuở đó nào tôi đã hiểu gì


Cánh hoa tan tác của sinh ly,


Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng


Là chút lòng trong chẳng biến suy".


Đâu biết lần đi một lỡ làng,


Dưới trời đau khổ chết yêu đương.


Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,


Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...


Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,


Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?


Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ... Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.


Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,


Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,


Mà từng thu chêt, từng thu chết,


Vẫn giấu trong tim bóng "một người".


Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết


Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa


Như hồng tựa trái tim tan vỡ.


Và đỏ như màu máu thắm pha !


Tôi nhớ lời người đã bảo tôi


Một mùa thu trước rất xa xôi..


Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,


Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !


Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,


Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu


Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,


Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.


Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,


Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?


Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ


Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?