Tuesday, November 22, 2011

ĐẾN ẤN THÍCH NHẤT LÀ ĐI CHỢ :)

Ở Ấn các cửa hiệu cho dù bán mặt hàng gì thì cũng có nhiều sản phẩm để chọn , vào hiệu bán quần áo salwar và saree thì tha hồ lựa chọn lựa từ sáng tới chiều không ai nói tiếng nào , còn được mời trà sữa , quần áo thì xanh đỏ tím vàng gắn kim sa nặng trĩu , giá cả muốn giá nào cũng có từ 150,000 đến 150 triệu hoặc hơn , Mình đặc biệt thích trang phục Ân vì nó màu mè hoa lá mà mình thì thích sặc sỡ nên vào shop quần áo ấn là đúng điệu nhưng vào đây rồi thì mình bị "chóang" và "đuối" vì nhiều quá thấy cái nào cũng đẹp hết nên chẳng còn phân biệt được cái nào hơn cái nào :) cuối cùng rồi cũng tha về được 8 bộ :)sướng mê li
Ra khỏi tiệm quần áo lại đi chợ rau , ôi cứ nhìn thấy ớt, chanh , carot chất thành đống mà chóang ngợp ở đây dân đông thì biết rồi nhưng không ngờ họ ăn rau nhiều thế , mua ngò là mua cả bó chứ không mua vài tép về nêm canh như mình , ớt thì cũng mua cả túi (về nhà mới biết sao mà nhiều thế ) vì ớt chẳng phải ăn như mình Họ mỗ lấy hạt rồi chiên giòn sau đó ướp gia vị , cả gia đình ăn một bữa cũng hết 20 -30 chục trái rồi vâỵ sao không mua nhiều cho được ! trong chợ tòan đàn ông , thỉnh thỏang mới thấy 1 vài người nữ ...theo lời chồng thì mấy bà cô đó không may nên phải tự lo chứ thường là chồng hoặc con trai trong nhà đi chợ ruiiiiii không để "công việc nặng nhọc đó " cho chị em phụ nữ ! (trời đi chợ mà có gì đâu sướng muốn chết:)
Lại còn cái quầy bán bánh puri mới ngộ :) cái anh bán bánh đen đen ,dzơ dzơ bên cạnh cái thùng bánh puri chiên giòn sẽ có cái bình sành cột vải đỏ trong đó có nước gì mà cái màu trong thấy "phát ớn"luôn có ớt say gia vị tùm lum thứ mà nó cứ đục đục trong kinh lắm , rồi mình tới order , cái anh mập đen bán hàng ảnh cầm cái bánh giòn lên bóp cái bóc , sau đó nhét cái gì vàng vàng vào rồi múc cái nước trong cái chầu sành đó rồi đưa cho mình ăn hết cái này đến cái khác mà cái loại bánh này thì khi ăn người ta ăn một lần mấy chục cái ...rồi cái anh đó cứ rốp rốp bóc mình thì cứ lủm nhai :)) mà nhìn cái tay ảnh thì mình ăn không dzô :) sau mỗi lần ảnh làm xong thì chùi tay vào cái khăn vắt ngang bụng cái khăn này cũng không kém phần ấn tượng :)
heheheeh đi chợ ấn đúng là không ở đâu so sánh được !





Tuesday, October 11, 2011

Steve Jobs' 2005 Stanford Commencement Address



Steve Jobs kể về cuộc đời và cái chết trong diễn văn bất hủ
Những lời phát biểu tại lễ tốt nghiệp ở Đại học Stanford năm 2005 về thân thế, sự nghiệp, tình yêu và sự mất mát của Steve Jobs trở thành một trong những bài diễn văn để đời và đáng nhớ nhất trong lịch sử nhân loại.

Steve Jobs đã qua đời vào sáng 5/10/2011, khiến cả thế giới sửng sốt và tiếc nuối. Ông là người kín tiếng, gần như không bao giờ nói về đời tư và cuộc trò chuyện cởi mở nhất có lẽ là bài phát biểu dưới đây:

"Tôi rất vinh dự có mặt trong lễ trao bằng tốt nghiệp của các bạn hôm nay tại một trong những trường đại học uy tín nhất thế giới. Tôi chưa bao giờ có bằng đại học. Phải thú nhận đây là lần tôi tiếp cận gần nhất với một buổi tốt nghiệp. Tôi muốn kể cho các bạn ba câu chuyện về cuộc đời tôi. Không có gì nhiều nhặn. Chỉ là ba câu chuyện.
Chuyện thứ nhất là về việc kết nối các dấu chấm (kết nối các sự kiện)

Tôi bỏ trường Reed College ngay sau 6 tháng đầu, nhưng sau đó lại đăng ký học thêm 18 tháng nữa trước khi thực sự rời trường. Vậy, vì sao tôi bỏ học?

Mọi chuyện như đã định sẵn từ trước khi tôi sinh ra. Mẹ đẻ tôi là một sinh viên, bà chưa kết hôn và quyết định gửi tôi làm con nuôi. Bà nghĩ rằng tôi cần được nuôi dưỡng bởi những người đã tốt nghiệp đại học nên sắp đặt để trao tôi cho một vợ chồng luật sư ngay trong ngày sinh. Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi vào phút chót bởi họ muốn nhận một bé gái hơn là tôi.

Vì thế, cha mẹ nuôi của tôi, khi đó đang nằm trong danh sách xếp hàng, đã nhận được một cú điện thoại vào nửa đêm rằng: "Chúng tôi có một đứa con trai không mong đợi, ông bà có muốn chăm sóc nó không?" và họ trả lời: "Tất nhiên rồi". Mẹ đẻ tôi sau đó phát hiện ra mẹ nuôi tôi chưa bao giờ tốt nghiệp đại học còn cha tôi thậm chí chưa tốt nghiệp phổ thông trung học. Bà từ chối ký vào giấy tờ trao nhận và chỉ đồng ý vài tháng sau đó khi bố mẹ hứa rằng ngày nào đó tôi sẽ vào đại học.

Sau đó 17 năm, tôi thực sự đã vào đại học. Nhưng tôi ngây thơ chọn ngôi trường đắt đỏ gần như Đại học Stanford vậy. Toàn bộ số tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi phải dồn vào trả học phí cho tôi. Sau 6 tháng, tôi thấy việc đó không hề hiệu quả. Tôi không có ý niệm về những gì muốn làm trong cuộc đời mình và cũng không hiểu trường đại học sẽ giúp tôi nhận ra điều đó như thế nào. Tại đó, tôi tiêu hết tiền mà cha mẹ tiết kiệm cả đời. Vì vậy tôi ra đi với niềm tin rằng mọi việc rồi sẽ ổn cả. Đó là khoảnh khắc đáng sợ, nhưng khi nhìn lại, đấy lại là một trong những quyết định sáng suốt nhất của tôi. Tôi bắt đầu bỏ những môn học bắt buộc mà tôi không thấy hứng thú và chỉ đăng ký học môn tôi quan tâm.

Tôi không có suất trong ký túc, nên tôi ngủ trên sàn nhà của bạn bè, đem đổi vỏ chai nước ngọt lấy 5 cent để mua đồ ăn và đi bộ vài km vào tối chủ nhật để có một bữa ăn ngon mỗi tuần tại trại Hare Krishna. Những gì tôi muốn nói là sau này tôi nhận ra việc cố gắng theo đuổi niềm đam mê và thỏa mãn sự tò mò của mình là vô giá.

Tôi sẽ kể cho các bạn một ví dụ: Đại học Reed khi đó có lẽ là trường tốt nhất dạy về nghệ thuật viết chữ đẹp ở Mỹ. Khắp khuôn viên là các tấm áp-phích, tranh vẽ với những dòng chữ viết tay tuyệt đep. Vì tôi đã bỏ học, tôi quyết định chỉ đăng ký vào lớp dạy viết chữ để tìm hiểu họ làm điều đó thế nào. Tôi học cách biến hóa với nét bút, về khoảng cách giữa các chữ, về nét nghiêng, nét đậm. Đây là môn học nghệ thuật và mang tính lịch sử mà khoa học không thể nắm bắt được và tôi thấy nó thật kỳ diệu.

Những thứ này khi đó dường như chẳng có chút ứng dụng thực tế nào trong cuộc đời tôi. Nhưng 10 năm sau, khi chúng tôi thiết kế máy Macintosh, mọi thứ như trở lại trong tôi. Và chúng tôi đưa nó vào trong Mac. Đó là máy tính đầu tiên có các font chữ đẹp. Nếu tôi không bỏ học chỉ để theo một khóa duy nhất đó, máy Mac sẽ không bao giờ được trang bị nhiều kiểu chữ hoặc có được sự cân xứng về khoảng cách các chữ như vậy (sau này Windows đã sao chép lại). Nếu tôi không bỏ học, tôi có lẽ sẽ không bao giờ tham gia lớp nghệ thuật viết chữ và máy tính có lẽ không có được hệ thống chữ phong phú như hiện nay.

Tất nhiên, chúng ta không thể kết nối các dấu ấn tương lai, bạn chỉ có thể móc nối chúng khi nhìn lại quá khứ. Vậy hãy tin rằng các dấu chấm, các sự kiện trong cuộc đời bạn về mặt này hay mặt khác sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bạn. Bạn phải có niềm tin vào một thứ gì đó - sự can đảm, số phận, cuộc đời, định mệnh hay bất cứ điều gì - cách nghĩ đó đã tạo nên những sự khác biệt trong cuộc đời tôi.
Câu chuyện thứ hai là về tình yêu và sự mất mát

Tôi may mắn khi đã nhận ra những gì tôi yêu quý ngay từ khi còn trẻ. Woz (Steve Wozniak) cùng tôi sáng lập Apple tại garage của bố mẹ khi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc miệt mài trong 10 năm và phát triển từ một cái nhà xe thành một công ty trị giá 2 tỷ USD với 4.000 nhân viên. Chúng tôi cho ra đời thành quả sáng tạo - Macintosh - khi tôi mới bước sang tuổi 30.

Sau đó, tôi bị sa thải. Sao bạn lại có thể bị sa thải tại ngay công ty mà bạn lập ra? Apple đã thuê một người mà tôi nghĩ là đủ tài năng để điều hành công ty với mình và năm đầu tiên, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp. Nhưng sau đó, tầm nhìn về tương lai của chúng tôi khác nhau và không thể hợp nhất. Khi đó, ban lãnh đạo đứng về phía ông ấy. Ở tuổi 30, tôi phải ra đi. Những gì tôi theo đuổi cả đời đã biến mất, nó đã bị phá hủy.

Tôi không biết phải làm gì trong những tháng tiếp theo. Tôi cảm thấy như mình đã đánh rơi mất cây gậy trong cuộc chơi khi người ta vừa trao nó cho tôi. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi vì đã làm mọi chuyện trở nên tồi tệ. Tôi còn nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Nhưng mọi thứ bắt đầu kéo tôi trở lại. Tôi vẫn yêu những gì tôi làm. Bước ngoặt tại Apple không thay đổi con người tôi. Tôi bị từ chối, nhưng tôi vẫn còn yêu. Vì thế tôi quyết định làm lại từ đầu.

Khi đó tôi đã không nhận ra, nhưng hóa ra bị sa thải lại là điều tốt nhất dành cho tôi. Sức ép duy trì sự thành công đã được thay thế bằng tinh thần nhẹ nhàng của người mới bắt đầu lại và không chắc về những gì sẽ diễn ra. Nó giải phóng tôi để bước vào giai đoạn sáng tạo nhất cuộc đời.

Trong năm năm tiếp theo, tôi thành lập NeXT và một công ty khác mang tên Pixar và phải lòng một người phụ nữ tuyệt vời, người trở thành vợ tôi sau này. Pixar tạo ra bộ phim từ đồ họa máy tính đầu tiên trên thế giới - Toy Story và hiện là xưởng phim hoạt hình thành công nhất toàn cầu. Apple mua lại NeXT, tôi trở lại và công nghệ tôi phát triển ở NeXT là trọng tâm trong cuộc phục hưng Apple. Tôi và vợ Laurene cũng có một cuộc sống gia đình tuyệt vời.

Tôi khá chắc chắn rằng những điều trên sẽ không xảy ra nếu tôi không bị Apple sa thải. Nó như một liều thuốc đắng và kinh khủng, nhưng bệnh nhân cần nó. Đôi khi cuộc đời sẽ giáng một viên gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin. Tôi hiểu thứ duy nhất khiến tôi vững vàng chính là niềm đam mê. Bạn phải tìm ra bạn yêu cái gì. Nó đúng cho công việc và cho cả những người thân yêu của bạn. Công việc chiếm phần lớn cuộc đời và cách duy nhất để thực sự hài lòng là làm những gì bạn tin nó sẽ trở nên tuyệt vời. Và cách duy nhất có công việc tuyệt vời là yêu những gì bạn làm. Nếu chưa nhận ra, hãy tiếp tục tìm kiếm. Đừng dừng lại. Như mọi mối quan hệ trong cuộc đời, nó sẽ trở nên ngày càng tốt đẹp hơn qua từng năm.
Câu chuyện thứ ba là về cái chết.

Khi 17 tuổi, tôi đọc ở đâu đó rằng: "Nếu sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng, một ngày nào đó bạn sẽ đúng". Điều đó gây ấn tượng với tôi và 33 năm qua, tôi nhìn vào gương mỗi sáng và hỏi: "Nếu hôm nay là ngày cuối của cuộc đời mình, mình có muốn làm những gì định làm hôm nay không?". Nếu câu trả lời là "Không" kéo dài trong nhiều ngày, đó là lúc tôi biết tôi cần thay đổi.

Luôn nghĩ rằng mình sẽ sớm chết là công cụ quan trọng nhất giúp tôi tạo ra những quyết định lớn trong đời. Vì gần như mọi thứ, từ hy vọng, niềm tự hào, nỗi sợ hãi, tủi hộ hay thất bại, sẽ biến mất khi bạn phải đối mặt với cái chết, chỉ còn lại điều thực sự quan trọng với bạn. Nghĩ rằng mình sắp chết là cách tốt nhất tôi tránh rơi vào bẫy rằng tôi sẽ mất cái gì đó. Khi không còn gì nữa, chẳng có lý gì bạn không nghe theo lời mách bảo của trái tim.

Một năm trước, tôi biết mình bị ung thư. Tôi được chụp cắt lớp lúc 7h30 và nhìn thấy rõ khối u trong tuyến tụy. Tôi còn chẳng biết tuyến tụy là cái gì. Bác sĩ bảo tôi bệnh này không chữa được và tôi chỉ có thể sống thêm 3 đến 6 tháng nữa. Ông ấy khuyên tôi về nhà và sắp xếp lại công việc, cố gắng trò chuyện với bọn trẻ những điều mà tôi định nói với chúng trong 10 năm tới, nhưng giờ phải tâm sự trong vài tháng. Nói cách khác, hãy nói lời tạm biệt.

Tối hôm đó, tôi được kiểm tra sinh thiết. Họ đút một ống qua cổ họng tôi xuống dạ dày và ruột rồi đặt một cái kim vào tuyến tụy để lấy mẫu tế bào khối u. Tôi giữ thái độ bình thản, và vợ tôi, cũng có mặt lúc đó, kể với tôi rằng khi các bác sỹ xem các tế bào dưới kính hiển vi, họ đã reo lên khi phát hiện đây là trường hợp ung thư tuyến tụy hiếm hoi có thể chữa được bằng phẫu thuật. Tôi đã được phẫu thuật và bây giờ tôi đã khỏe lại.

Đó là lần gần nhất tôi đối mặt với cái chết. Tôi hy vọng lần tiếp theo sẽ là vài thập kỷ nữa. Không ai muốn chết. Ngay cả người mong được lên thiên đường cũng không muốn chết để tới đó. Nhưng cái chết là đích đến mà chúng ta đều phải tới. Không ai thoát được nó. Cái chết như là phát minh hay nhất của sự sống. Nó là tác nhân thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ sự cũ kỹ (người già) để mở đường cho cái mới (lớp trẻ). Các bạn chính là thế hệ trẻ, nhưng ngày nào đó sẽ già đi và rời bỏ cuộc sống. Xin lỗi vì đã nói thẳng nhưng điều đó là sự thật.

Thời gian của bạn không nhiều, đừng lãng phí bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng nghe những lời giáo điều, vì đó là suy nghĩ của người khác. Đừng để những quan điểm ồn ào lấn át tiếng nói bên trong bạn. Chúng biết bạn muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.

Khi tôi còn trẻ, có một cuốn sách thú vị là The Whole Earth Catalog (Cẩm nang thế giới). Nó giống như một cuốn kinh thánh, kim chỉ nam của thế hệ tôi. Tác giả Steward Brand tạo ra nó vào thập niên 60, trước thời máy tính cá nhân. Nội dung sách được soạn bằng máy đánh chữ, bằng kéo và bằng máy ảnh polaroid. Nó như Google trên giấy vậy. Ở bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường trong ánh bình minh, bên dưới là dòng chữ: "Sống khát khao. Sống dại khờ". Tôi luôn chúc điều đó cho chính mình. Hôm nay, các bạn tốt nghiệp và sắp bước vào cuộc đời mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.

Hãy luôn khao khát. Hãy luôn dại khờ".

Saturday, April 30, 2011

KIM CƯƠNG

Từ trước tới giờ mình có cảm xúc cực kỳ đặc biệt với vàng 22k và 24k , nhìn thấy nó là như có một sức cuốn hút kỳ lạ thích nhìn ngắm , sở hữu nó đeo nó mỗi ngày dù rằng hơi quê và sến nhưng vẫn thích ...
vào một ngày đẹp trời ,đột nhiên thích thêm một loại đá quý nữa đó là kim cương :) mà đã thích thì mình muốn được sở hữu nhìn ngắm nâng niu nhưng giá cả của kim cương thì đâu phải rẻ ....thế là hai vợ chồng đi dạo qua các shop kim cương uy tín , khi vào sâu khám phá mới thấy kim cương có nhiều giá nhiều loại muôn hình muôn vẽ ....nhìn hạt nào cũng như hạt nấy thôi có gì khác biệt cái nào cũng sáng chíeu lấp lánh ...vậy mà hic.hic....eo ôi mắc sao là mắc ....:(chỉ là một viên đá thôi sao lại bỏ ra hàng chục triệu để mang về nhà nhỉ ???
Sau thời gian tìm hiểu và khám phá thì mình có sưu tầm được cách đánh giá kim cương
Giá trị kim cương được xác định qua 4 yếu tố, thường được gọi là 4C, tức là:
Carat: Tính theo đơn vị carat (tương đương với 0.2 gram). Trọng lượng càng nặng, giá trị càng cao – nhưng cần lưu ý rằng giá trị tăng theo cấp số nhân vì những viên kim cương lớn hiếm có hơn. Ví dụ nếu 1 viên kim cương nặng 0.5 carat có giá là 3,000 USD, thì một viên 1 carat (trọng lượng gấp đôi) có thể có giá là 10,000 USD thay vì 6,000 USD.


Clarity(Độ trong): Được dùng để mô tả mật độ khuyết điểm có trong kim cương, bắt đầu từ FL (Flawless – Không có khuyết điểm),IF(Internally Flawless) xuống dần đến VVS (Very Very Slightly Included), VS (Very Slightly Included), SI (Slightly Included), P, I (Imperfect). Giá trị viên kim cương càng cao khi càng ít khuyết điểm.

Cut: Nếu 3 chữ C nêu trên là yếu tố thiên nhiên sẵn có của kim cương, thì chữ C cuối cùng này là yếu tố cực kỳ quan trọng để xác định giá trị của kim cương. Chính cách cắt mới làm tôn lên vẻ đẹp lấp lánh tuyệt vời của kim cương. Nếu cắt chuẩn, viên kim cương sẽ trở nên sáng hơn, trắng hơn, lấp lánh hơn vì tất cả ánh sáng chiếu vào nó đều được khúc xạ và phản xạ hoàn toàn ra mặt trên chứ không bị thất thoát xuống phía dưới nhờ sự phối hợp tối ưu của góc độ, sự cân đối và số lượng của các bề mặt cắt. Theo thông lệ, cách cắt được chia làm 3 đẳng cấp: Good (Đẹp), Very good (Rất đẹp), Excellent (Xuất sắc) để phản ánh mức độ chuẩn xác của các bề mặt cắt (tỷ lệ, số lượng, góc độ, sự cân đối).


Colour(Màu sắc): Kim cương thông thường có màu trắng (ngoài ra còn có màu hồng, xanh, vàng, nâu), và giá trị càng cao nếu màu càng trắng. Thang màu bắt đầu từ ký hiệu D (Colourless – Không màu) và tiếp tục xuống E, F, G, H, I, J,… Z.


(Sưu tầm )

Cách nhận biết kim cương thật và giả

Cách 1: bỏ viên kim cương vào một ly nước trong để xem độ sáng của kim cương. Nếu kim cương vẫn chiếu sáng là kim cương thật, còn nếu ánh sáng mờ là nhân tạo.

Cách 2: thử bằng acid. Nhúng viên kim cương vào acid, kim cương thật không mờ.

Cách 3: thử bằng các vạch màu. Dùng một miếng giấy trắng vẽ 3 sọc xanh, đỏ, vàng rồi để viên kim cương lên quan sát. Kim cương thật sẽ không cho thấy rõ các vạch màu, các vạch màu sẽ nhòe đi, còn kim cương nhân tạo sẽ thấy rõ các vạch màu.

Thursday, February 24, 2011

XEM PHIM ẤN Ở ẤN ĐỘ

Vốn là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Sharukh khan và điện ảnh Ấn độ nên khi có dịp qua Ấn là tui tranh thủ sắp xếp thời gian để vào rạp xem .
Dạo ấy , rạp chuẩn bị trình chiếu phim MY NAME KHAN tui nhất định không bỏ qua cơ hội , trời tháng 2 ban ngày nóng ban đêm lạnh , giữa trưa nắng tui lội bộ để mua vé xem phim giá vé khoảng 80,000 đồng .
Ơ hay ..... người Ấn độ ở miền nam Ấn quả là fan cuồng nhiệt mọi người phải xếp hàng dài và chờ đợi mới mua được vé ...
Tui cũng chât vật cũng mua được 2 vé
Tui cầm được vé trong tay bắt đầu ngồi quan sát xem người Ấn như thế nào khi xem phim ;p Họ rất ý thức trong việc xếp hàng và ưu tiên cho người đến trước không chen lấn , người già và trung niên đi xem phim với gia đình vợ chồng cha mẹ thường mặc salwar và saree , người trẻ thì đi theo nhóm , con trai đi theo nhóm con trai , gái đi theo gái Tui không thấy con gái với con trai đi chung
Ở Ấn đông nghẹt người trời nắng nóng , rạp mở máy lạnh nên nhiều ngươì vào hưởng thụ cái lạnh mát nhưng bảo vệ rạp không cho họ có cơ hội đó , chỉ có ai mua vé mới được vào thôi , mà người Ấn lạ lùng ghê ! ăn nhiều phát khiếp có 2 vợ chồng mà mua hộp popcorn phát khiếp nó to đến nỗi tui bị chóang cứ nghĩ là mua cho 5 -6 người Ăn và không nghĩ rằng họ có thể "thu xếp hết" nó to gấp 10 lần cái hộp popcorn ở megastart .
Vào trong rạp ngồi đúng số ghế của mình , giờ chiếu đã bắt đầu nhưng rạp vẫn còn trống
Tui tự nhủ "
"Té ra ở ngoài đông ngươì chứ vào xem không có bao nhiêu" nhưng không tôi đã lầm ....... giờ chiếu đến mọi người lũ lượt kéo đến gọi là "lũ lươt" vì nhiều người quá !
Tui ngồi đầu hàng và phim đã bắt đầu chiếu nhưng ngươì nhiều ơi là nhiều cứ vô ào ào làm tui cứ phải đứng lên ngồi xuống miết !
Tui bắt đầu bực và nổi cáu !!! Thật ra Họ có biết định nghĩa về việc đi đúng giờ và tránh làm phiền ngươì khác không nhỉ????
Tui dự định cãi lộn với họ chỉ cho họ biết thế nào là lịch sự và tránh làm phiền ngươì khác ...nhưng cố gắng kiềm chế để không làm ảnh hưởng đến cảm xúc khi xem phim nhưng phải nói là :"rất rất bực mình"....
Sau 15 phút thì mọi người cũng ổn định được chỗ ngồi .
Đây là phim lần đầu tui xem ở Ấn và hoàn toàn bất ngờ với sự cuồng nhiệt khi xem phim của họ , mỗi khi có lời thoại hay họ vỗ tay rần rần huýt sáo inh ỏi , mỗi lần có cử chỉ hài hướt của diễn viên là cả rạp nghiêng ngã ...lúc buồn trong những phân đoạn cả rạp nhưng im lìm lắng động không một tiếng ồn.....thế mới hiểu vì sao Ấn độ mộĩ năm lại có thể sản xuất nhiều phim đến vậy !!! đơn giản vì họ có một lực lượng hùng hậu chờ đón phim mới và cuồng nhiệt khi xem ....
Tui chưa từng xem phim ở đâu lại thấy khán giả cuồng nhiệt như ở Ấn làm cho cảnh phim và cảm xúc như thêm nữa....
Về lại Việt Nam vẫn nhớ về cái cảm giác khi xem phim My Name is khan cho nên tui cũng mua đĩa để thưởng thức tại nhà , vẫn phim ấy nhưng xem tại nhà chẳng thể tìm được cảm giác ngày nào khi ngồi trong rạp chiếu phim ở Ấn , không có sự cuồng nhiệt không có tiếng la hét .....nên thấy phim này tự nhiên thường quá đỗi thêm nữa MY NAME IS KHAN ,Khan Không hề bị mù và trong phim cũng không có ai bị mù nhưng chẳng hiểu sao khi phim qua đến việt nam thì tựa phim là "NGƯỜI HÙNG MÙ MẮT ":)) chẳng ăn nhập gì tới nội dung phim :))
xem phim tại rạp thật sự thú vị và một sự thật rất ư là bất ngờ là " tui đi xem phim Ấn nhưng chẳng hiểu nỗi một chữ hindi nhưng lại thấy phim hay hơn khi xem bằng tiếng việt ! phải chăng môi trường bối cảnh làm cho phim hay hơn ....không biết nữa ...chỉ biết rằng nếu lại đi Ấn tui lại xem phim ở rạp cảm giác rất tuyệt !

Sunday, February 13, 2011

XEM PHIM ẤN

Tôi rất thích xem phim Ấn , và tìm hiểu về văn hoá Ần và các nước Nam Á chắc đó là một trong những lý do Tôi chọn sống với người Ấn chăng ??? không biết nữa .....:))
Tôi gửi các bạn yêu phim Ấn và những gì thuộc về văn hoá Ấn , vào link này các Bạn có thể xem phim Ấn mới nhất with english subtitle
http://sominaltvmovies.blogspot.com/
Hy vọng các Bạn có cùng sở thích với Tôi có thể thật sự enjoy phim Ấn tại đây mà không phaỉ vất vả đi lùng sục phim Ấn lại còn mất nhiều tiền như Tôi trước đây .

Wednesday, February 2, 2011

VÒNG ĐEO TAY VÀ BỘT VẼ HENNA

Ở Ấn cứ mỗi bộ trang phục là ngươì ta lại mua một bộ vòng đeo tay cùng màu đi kèm , vòng làm bằng kiếng rất dễ gãy , khi đeo vào cùng với trang phục salwar và saree làm cho người mặc thêm mềm mại và nữ tính , mỗi bộ gồm 40 chiếc giá cả tuỳ loại có rất nhiều sự lưa chọn khi vào cửa hiệu
tôi trong một cửa hiệu vòng đeo tay ở Ấn
một mẫu vẽ henna
vòng đeo tay mà Tôi có
bột vẽ henna là một phần không thể thiếu trong các dịp cưới hỏi ở Ấn bột vẽ henna vừa mua tha hồ luyện tập

Friday, January 28, 2011

BIRTHDAY OF RANDY

Sau giờ làm , tất tả chạy đến cafe Tiếng xưa để nghe Randy hát và để chúc mừng sinh nhật lần thứ 40 nhưng cũng là lần đầu tiên của ca sỹ mà mình yêu thích ! Randy mặc áo thun quần jean cùng với áo khoát trông trẻ trung , khách mời và người hâm mộ đến rất đông thiết nghĩ hôm ấy là hôm mà Randy hát hay nhất nhưng thật không phải vậy , Randy hát không hay bằng đêm 21/01 Đêm 21/01 là đêm mà Tôi cho rằng Randy hát hay nhất và cháy hết mình càng hát càng hay ...
Đêm sinh nhật của Randy có mời thêm ca sỹ Ngọc Sơn , Mai Quốc Huy và một số ca sỹ khác ....

Hoa của người hâm mộ
hoa
Randy phong trần với quần Jean và áo phông
Hoa
Bánh kem sinh nhật lần đầu tiên của Randy 25/01/1971

Friday, January 7, 2011

SOME FLOWER I LOVE IN VIETNAM

Mai vàng
hoa mimosa hoa trinh nữ

hoa cẩm tú

hoa sen
HOA PHƯỢNG
HOA LỤC BÌNH
HOA BẰNG LĂNG
HOA BẰNG LĂNG
HOA LỤC BÌNH

HOA ĐÀO ĐỎ
HOA ĐÀO TRẮNG
HOA MUỒNG BÒ CẠP

Monday, January 3, 2011

SOME FRUIT IN VIETNAM

mận
MANGO
DRAGON FRUIT


DÂU

MILK FRUIT


LYCHEE

TRÁI BẦN

DURIAN - SẦU RIÊNG


SẦU RIÊNG

SAPODILLA

MĂNG CỤT - MANGOSTREEN

COCONUT

PAPAYA

CÓC

CHÙM RUỘT

RAMBUTAN- CHÔM CHÔM

POMELO - BƯỞI

AVOCADO - BƠ

Sunday, January 2, 2011

SOME VIETNAMESE FOOD

LẨU THẬP CẨMLẨU CÁ ĐIÊU HỒNG
PHỞ
BÁNH TRÁNG TRẢNG BÀNG
GỎI NGÓ SEN
GỎI NGÓ SEN

CHẢ GIÒ
CHÁO LÒNG
BÚN RIÊU CUA
BÚN MẮM
BÁNH XÈO NAM BỘ